Làm đầy phần "hồn" cho con

Từ bao lâu rồi, con bạn không biết múa rối là gì, không còn thích chơi búp bê, thờ ơ với những cuốn truyện cổ tích, những bài hát dành cho lứa tuổi, những mùa trung thu đầy mơ ước, xa lạ với những hoạt động cộng đồng...? Phải chăng khi phần xác đã đủ đầy thì con trẻ không cần đến các giá trị tinh thần? Bàn tròn kỳ này được mở ra để tìm câu trả lời cho trăn trở của bạn đọc dưới đây.

src=http://mamnon.com/ShowTopicSubImage.aspx?id=42299

Con gái tôi 12 tuổi, là học sinh giỏi của một trường điểm. Điều kiện kinh tế ổn nên vợ chồng tôi cố gắng vun đắp cho con những gì tốt nhất. Trên kệ sách của con luôn đầy những sách có giá trị về khoa học tự nhiên, khoa học xã hội, và những cuốn thần thoại nổi tiếng phù hợp với lứa tuổi của con. Cuối tuần, chúng tôi lại gác mọi công việc, tranh thủ đưa con đi thưởng ngoạn đó đây, tìm hiểu, khám phá thiên nhiên, đến rạp hát xem phim, xem ca nhạc, đi học làm gốm, nặn tượng, học đàn, cả những chuyến từ thiện đến những mái ấm trẻ em mồ côi. Tôi cứ tưởng như thế thì cuộc sống tinh thần của con đã đầy đủ, phong phú, con có thể thoải mái trong việc học và nảy sinh những đồng cảm với cộng đồng.


Nhưng hình như, con tôi không cảm nhận được những gì bố mẹ mang lại cho nó. Nhiều lần để ý, tôi thấy con mình không hề đụng đến những cuốn sách khám phá, hay loại truyện cổ tích mà tôi mua cho cháu. Trong khu phố tổ chức cho trẻ em đi làm từ thiện, tôi cho con gái theo, nhưng con lại xin ở nhà vì không thích những hoạt động này. Cuộc sống của con gái tôi hiện tại chỉ có chiếc máy vi tính để học ngoại ngữ, sách vở ở trường, và những cuốn truyện tranh Nhật, Hàn.

Thi thoảng bạn của tôi đưa con đến chơi. Con gái bạn cũng bằng tuổi con tôi nhưng đã biết chơi đàn, thích xem múa rối, thích học thêu thùa, thích tìm hiểu những nhân vật nổi tiếng trên thế giới trong khi con gái tôi lại chẳng biết gì! Nhiều lần tôi hỏi con thích gì, mơ ước gì, con dửng dưng trả lời: "Con không biết!"


Tôi rất lo lắng, không biết tìm phương hướng nào để con mình hiểu ra ngoài vi tính, sách vở, truyện tranh, cuộc sống vẫn còn nhiều điều đáng giá khác. Có phải do đời sống vật chất quá đủ đầy nên con tôi không cần phải ước mơ, khát khao, không hề biết giá trị của những thứ tôi mang lại cho con? Tôi chỉ sợ mai sau khi va vấp nhiều thứ, con tôi sẽ không tự đứng lên được, vì từ bé đã vô cảm với những giá trị tinh thần xung quanh mình.

Bài viết khác