PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO QUẬN HÀ ĐÔNG
TRƯỜNG MẦM NON MÙA XUÂN
***************
NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 03/ 2016
KHỐI A ( 5 -6 TUỔI)
THƠ: CẦU VỒNG |
TRUYỆN: NÀNG TIÊN BÓNG ĐÊM |
||
Chiếc cầu vồng bảy sắc |
Bé Hoa ghét nhất trên đời là bóng đêm. Mỗi khi mẹ hôn lên má bé Hoa trước lúc ngủ, đèn tắt và bóng đêm tràn vào. Tất cả xung quanh bỗng trở nên lạ lẫm và huyền bí. Bé Hoa thầm nghĩ: “Mình muốn mặt trời chiếu sáng cả ngày lẫn đêm. Ngày vui vẻ còn bóng đêm thì đáng sợ làm sao”. Vi Tiểu Thanh |
||
THƠ: MẸ CỦA EM |
TRUYỆN: CÔ CON GÁI ÚT CỦA ÔNG MẶT TRỜI |
||
|
Ông Mặt Trời có rất nhiều con, nhưng chỉ có một con gái duy nhất là út Trăng xinh đẹp, bé bỏng. |
TRUYỆN: SƠN TINH - THỦY TINH |
Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái tên gọi là Mỵ Nương, sắc đẹp tuyệt trần. Mỵ Nương được vua cha yêu thương rất mực. Nhà vua muốn kén cho nàng một người chồng thật xứng đáng. Còn một người ở mãi tận miền biển Đông tài giỏi cũng không kém: gọi gió, gió đến, hò ma, ma tới - Chàng này tên gọi là Thủy Tinh. |
NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 3/ 2016
KHỐI B (4 - 5 TUỔI)
TRUYỆN: CÔNG VÀ QUẠ |
Ngày xưa Công với Quạ là hai con vật có bộ lông xấu xí nhưng chơi rất thân với nhau và cùng sống trong một khu rừng nọ. Một hôm Quạ bảo Công rằng: - Bạn nhìn xem, các giống chim trên rừng, trên núi, giống nào cũng đẹp. Này như con phượng hoàng trông anh ấy kiêu hãnh biết bao, đến nỗi người ta thường khen: "Một cái lông con phượng hoàng bằng cả một làng chim chích". Còn như chim hạc thì hình dạng, chân, tóc nó thanh tao biết bao, để cho người ta phải nói: "Hạc đứng chầu vua nghìn năm tóc bạc, tuổi rùa càng xinh". Còn như anh em ta đây thì than ôi! thân hình thật không còn giống nào xấu bằng nữa! Công nói: - Phận xấu đành vậy, chớ biết làm sao bây giờ? Quạ nghĩ một lúc rồi bàn rằng: - Xấu mà làm ra đẹp, cũng được chớ gì! Bây giờ hai chúng ta thử tô điểm vẽ vời lẫn cho nhau xem có đẹp hay không nhé? Công bằng lòng. Quạ bèn tô điểm, vẽ vời cho Công trước: cái đuôi Công trở nên lóng lánh, có bao nhiêu màu sắc đẹp, đẹp hơn những giống chim khác rất nhiều. Đến lượt Công ngồi tô điểm, vẽ vời cho Quạ thì chợt nghe tiếng ríu rít, biết bao nhiêu chim con ở phía đông bay lại. Quạ liền hỏi: - Các bạn đi đâu mà kéo đàn, kéo lũ như thế? Đàn chim nói: - Chúng tôi nghe đồn ở dưới phương nam có thật nhiều gạo, nhiều gà và rất nhiều đồ ăn ngon khác... Chúng tôi rủ nhau đi kiếm ăn đây. Anh làm gì đấy... Hay ta cùng đi một thể? Quạ nghe nói, trong lòng háo hức muốn đi theo đàn chim kia ngay lập tức. Quạ mới nói với Công rằng:- Bây giờ mà tôi ngồi đợi để cho anh tô điểm vẽ vời, thì chưa biết đến bao giờ mới xong. Thôi, hay sẵn cả đĩa mực đây, anh cứ cầm thế mà đổ lên mình tôi để tôi đi theo bọn kia, kẻo lỡ mất một dịp may kiếm ăn tốt. Công thấy Quạ bảo thế, chiều ý làm theo, cầm cả đĩa mực dốc vào mình Quạ. Thành bao nhiêu lông cánh của Quạ toàn một màu đen như mực. Quạ bay đi kiếm ăn không còn nghĩ gì đến xấu với đẹp nữa. Nhưng đến lúc ăn no trở về, quạ thấy con cò trắng muốt bay qua trông thấy nó mà cười, Quạ tức lắm bèn ngắm lại mình thì ôi thôi... Quạ thấy mình đen thui thủi, thiệt xấu xí, thẹn quá bèn bay đi trốn. Từ đó, Công mang trên mình bộ lông rực rỡ, đẹp đẽ, còn Quạ thì ít ai còn nhìn thấy, trừ những nơi hoang dã vắng vẻ và tiếng kêu của Quạ cũng trở nên nặng nề, khó nghe.
|
TRUYỆN: MỘT BÓ HOA TƯƠI THẮM |
Bà ngoại của Voi Con bị bệnh phải vào bệnh viện nằm. Voi Con vào viện thăm bà. Trên đường, Voi Con thấy một bác Dê vác trên vai một bao gạo lạch bạch đi từng buớc một. Voi Con tới gần, nói với bác: “ Bác Dê ơi! để cháu giúp bác”. Voi Con để bác Dê buộc túi gạo vào cái Mũi Dài của mình và rảo buớc đi, đưa bao gạo đến tận nhà bác Dê. |
THƠ: GIÓ |
TRUYỆN: CÔ CON GÁI ÚT CỦA ÔNG MẶT TRỜI |
Tên tôi là gió Suốt đời mênh mông Tên tôi là gió |
Ông Mặt Trời có rất nhiều con, nhưng chỉ có một con gái duy nhất là út Trăng xinh đẹp, bé bỏng. |
TRUYỆN: GIỌT NƯỚC TÍ XÍU |
|
Tí Xíu là một giọt nước. Quê ở biển cả, họ hàng anh em nhà chúng đông lắm và ở khắp mọi nơi, ở biển cả, ở sông ngòi, ao hồ, ở trên trời, ở cả dưới đất... Một buổi sáng biển lặng, Tí Xíu cùng các bạn đuổi theo các lớp sóng nhấp nhô. Ông Mặt Trời thả ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Bọn Tí Xíu reo vui trong sóng nhẹ và trong ánh nắng chan hoà. Chợt có tiếng ông Mặt Trời cất lên. -Tí Xíu ơi ! Cháu có đi với ông không ? Tí Xíu ngẩng nhìn. Chú đáp giọng rất khẽ, chỉ có ông Mặt Trời là nghe thấy. - Đi làm gì ạ ? Ông Mặt Trời cười bảo : “Trên mặt đất thiếu gì việc, chỗ nào chẳng cần”. Tí Xíu vui lắm. Nhưng sực nhớ mình là giọt nước không thể bay theo ông Mặt Trời được. Chú hỏi : - Không lo, ông Mặt Trời nói ồm ồm, ông sẽ làm cho cháu biến thành hơi. Nói xong ông Mặt Trời vén mây, chiếu thật nhiều ánh sáng xuống biển, Tí Xíu rùng mình và biến thành hơi. Chú chỉ kịp nói với mẹ: - Chào mẹ, con đi ! Mẹ chờ con trở về. Tí Xíu từ từ bay lên và nhập bọn với các bạn. Lúc đầu chúng bay là là xuống biển rồi chúng hợp thành một đám mây mỏng rời mặt biển bay vào đất liền. Gió nhẹ đưa Tí Xíu và các bạn lướt qua những dòng sông lấp lánh như bạc. Xế chiều, ông Mặt Trời toả những tia nắng chói chang hơn lúc sáng. Không khí oi bức... Bỗng từ đâu một cơn gió lạnh thổi tới. Tí Xíu reo lên: - Mát quá! Các bạn ơi ! Mát quá Tí Xíu và các bạn vui sướng nhảy múa. Nhưng rồi trời mỗi lúc một lạnh. Tí Xíu thấy rét. Các bạn chú cũng thấy rét. Chúng xích lại gần nhau thành một đông đặc toàn những chú bé giọt nước nhỏ li ti. Bọn Tí Xíu không bay cao lên được nữa, chúng xà xuống thấp, thấp dần. Một tia sáng vạch ngang bầu trời. Rồi một tiếng sét đinh tai vang lên. Gió thổi mạnh hơn. Bọn Tí Xíu níu lấy nhau thành những giọt nước trong vắt. Chúng thi nhau ào ào tuồn xuống đất... Cơn giông bắt đầu. Minh Sang |
PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO QUẬN HÀ ĐÔNG
TRƯỜNG MẦM NON MÙA XUÂN
***************
NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 03 / 2016
KHỐI C ( 3 - 4 TUỔI )
THƠ: GIÓ TỪ TAY MẸ |
TRUYỆN: CHÚ ĐỖ CON |
Quạt nan như lá Gió từ ngọn cây Gió của ông trời Quạt nan như cánh
|
Một chú Đỗ con ngủ khì trong cái chum khô ráo và tối om suốt một năm. Một hôm tỉnh dậy chú thấy mình nằm giữa những hạt đất li ti xôm xốp. Chợt có tiếng lộp độp bên ngoài. |
ĐỒNG DAO: CON DIỀU |
|
Xương tre mình giấy Sưu tầm |
THƠ: MƯA RƠI |
Tí tách đều đều Mưa cho hoa lá |
TRUYỆN: NÀNG TIÊN MƯA |
Hôm nay, Vịt con được mẹ cho ra sông tắm mát. Vịt con thích lắm. Vịt con đằm mình trong dòng nước. Những giọt nước bé tí xíu tinh nghịch rủ nhau trèo lên lưng, lên đầu Vịt con rồi lại lăn xuống mặt nước. Bỗng nhiên, một giọt nước bé tí xíu chạy đến ghé vào tai Vịt thì thầm: “Vịt con ơi! Chúng tôi chào bạn, chúng tôi sắp phải đi xa đây”. Vịt con ngơ ngác nhìn những giọt nước biến thành hơi bốc lên trời như những nàng tiên cất cánh bay. Ông Mặt Trời cười càng lúc càng tươi, ánh nắng ngày càng gay gắt hơn. À! Thì ra ánh nắng của ông Mặt Trời chiếu xuống mặt sông làm những hạt nước biến thành hơi. “Nhưng hơi nước bốc lên trời để làm gì nhỉ?” – Vịt con vừa đi về vừa nghĩ. Chiều nay, những đám mây đen kéo về che lấp cả một khoảng trời rộng lớn. Từ trong đám mây, những giọng nói quen thuộc cất lên: - Vịt con ơi, có thấy chúng mình không? Chúng mình là những hạt nước bé xíu từ sông, từ biển cả đấy! - Các bạn ở đâu? – Vịt con hỏi. - Chúng tôi ở trên những đám mây đen nặng trĩu này này. Từ những hơi nước bốc lên, chúng tôi kết bạn thân với nhau tạo thành mây đấy! - Vậy các bạn có xuống mặt đất và trở lại thành những hạt nước bé xíu được nữa không? – Vịt con lại hỏi. - Có chứ! Chúng tôi sắp gặp lại bạn để cùng nhau đùa nghịch đấy! Đúng lúc đó thì chị Gió ào tới làm những chiếc lá vàng rơi đầy một góc sân nhà Vịt con, những tia chớp ngang trời lóe lên. Thế là trận mưa rào chiều nay đã đổ xuống. Lộp bộp! Lộp bộp! Âm thanh vang lên như bản nhạc giao mùa. Vịt con ngắm nhìn và cảm thấy rất sung sướng. Cơn mưa ngớt dần, bầu trời sáng hẳn ra. Những đám mây đen biến đâu mất. Vịt con lạch bạch chạy ra luống rau mới trồng hôm trước: “Ôi chao! Sao những ngọn rau xanh mởn lạ lùng thế này!”. Vịt con chạy ào tới, dang đôi cánh nâng niu những giọt nước. Vịt con thì thầm: “Sao các bạn lại thành mưa được thế?”. - Vịt con biết không? Hơi nước bốc lên trời tạo thành những đám mây đen. Khi gặp không khí lạnh, những đám mây tụ lại thành mưa rơi xuống mặt đất và chúng tôi lại trở thành những hạt nước bé xíu đấy! – Những hạt nước thi nhau kể với Vịt con. - Ôi, hay quá! – Vịt con reo lên – Vậy thì từ nay, Vịt con sẽ không gọi các bạn là những hạt nước bé xíu nữa đâu mà sẽ gọi các bạn là những “nàng tiên mưa” nhé! Các bạn có thích không? Những “Nàng tiên mưa” thích thú, cười rung những ngọn rau, và tí tách rơi xuống chơi đùa với Vịt con. (Tác giả: Võ Thị Thương)
|
PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO QUẬN HÀ ĐÔNG
TRƯỜNG MẦM NON MÙA XUÂN
***************
NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 03 / 2016
KHỐI D (24 - 36 THÁNG)
THƠ: HOA NỞ |
TRUYỆN: CÓC GỌI TRỜI MƯA |
Hoa cà tim tím |
Đã lâu lắm rồi trời cứ nắng mãi không có một giọt mưa. Cây ngô bắt đầu vàng úa. Cây lúa bắt đầu vàng úa. Gà vịt nháo nhác đi tìm nước uống.
|
THƠ: HAI BÀN TAY |
|
Tay này có Tay này không Xòe tay này Xòe tay nọ Tay này có tay này không tay có bông Dâng tặng mẹ. Sưu tầm |
|
THƠ: ẤM VÀ CHẢO |
TRUYỆN: KHỈ CON ĂN CHUỐI |
Ấm quen reo o! o! |
Một hôm, khỉ mẹ đi chơ về mua cho khỉ con một nải chuối. Khỉ con thích quá, cảm ơn mẹ rồi bê nải chuối ra bàn ngồi ăn. Khỉ con vừa ăn vừa ném vỏ chuối ra ngoài cửa sổ. Ăn xong cả nải chuối, khỉ con lăn ra ngủ khò khò. Chiều đến, khỉ con nghe tiếng chó vàng reo réo ngoài cổng: - Khỉ con ơi, sang nhà bác Bò chơi không? Nhà bác Bò mới trồng nhiều cây và hoa đẹp lắm. Nghe chó Vàng gọi, Khỉ con vùng dậy và chạy ra ngoài. Vừa chạy Khỉ con vừa nói: - Đi chứ, đi chứ ! chờ mình một chút xíu. Vừa nói dứt lời thì khỉ bị trượt chân, ngã xuống đất một cái thật đau. A ! hóa ra là những vỏ chuối mà khỉ con vứt bừa bãi hồi trưa đã làm khỉ con ngã đấy! Thấy Khỉ con ngã, chó vàng chạy đến đỡ khỉ con dậy. Sau đó chó vàng nhặt tất cả những vỏ chuối đang nằm rải rác trên sân bỏ vào thùng rác. |