Noi dung thơ , chuyện chủ điểm : động vật

 NỘI DUNG THƠ, TRUYỆN CHỦ ĐIỂM: ĐỘNG VẬT

KHỐI : MẪU GIÁO LỚN ( 5-6 TUỔI )
 
- Tuần I: Những con vật em yêu
25/11 – 29/11/2013
 
Tuần II: Bé và các loài động vật
2/12 – 6/12/2013
Truyện : Hươu con biết nhận lỗi
  Một chú Hươu con có bộ lông óng mượt lại điểm những đốm trắng như sao. Chú đang tha thẩn trên đồi tìm lá non. Bỗng nó gặp một chú bò có bộ lông vàng óng. Hươu con nhìn bò và chào: "Chào chị Hươu”. Bò đáp: "Tôi không phải là Hươu. Tôi là Bò”.
Hươu con cãi: "Chị có lông màu vàng, có đuôi , bốn chân và sừng trên đầu thì chị phải là hươu chứ!”
Bò nói: "Mẹ tôi là Bò. Chúng tôi cho con người sữa ngọt và kêu ùm…bò, ùm…bò. Thế thì tôi là con bò”.
Hươu con vẫn bướng bỉnh: "Thì chị là một con heo sữa chứ sao. Tôi cũng có thể kêu được như chị".
Rồi nó há miệng cố hết sức mà vẫn không phát ra được tiếng “ùm…bò”.
Bò vẫn nhẹ nhàng: "Tôi không phải là Hươu! Hãy hỏi anh bạn Dê mà xem, anh biết tôi là ai!”.
Dê con mắt nhìn Bò và ấp úng: "A…à chị có đuôi, có bốn chân và cặp sừng giống tôi. Thế thì chị là dê rồi!”.
Hươu hét lên: “Chị ấy là Hươu , anh bạn cũng là Hươu, cả ba chúng ta đều là Hươu”.
Bò và Dê không chịu thua Hươu. Chúng cãi nhau inh ỏi.
Một chú ngựa đang gặm cỏ gần đấy nghe tiếng la hét ầm ĩ liền phi đến xem chuyện gì xảy ra.
Ngựa nhìn những người bạn bốn chân, có cặp sừng trên đầu đang tranh cãi không ai chịu ai. Cả ba đều nhờ ngựa phân xử xem ai đúng ai sai.
Ngựa rung bờm rồi rủ cả ba đi ra suối uống nước cho đỡ khát.
Dòng suối trong xanh mát rượi. Hươu, Bò, Dê thi nhau uống nước cho đờ khát. Ngựa tha thẩn gặm cỏ bên bờ suối.
Chợt Hươu nhìn bóng mình trong dòng nước trong xanh và mỉm cười, chà hai bạn kia trông có giống mình đâu nhỉ? Họ có sừng và bốn chân, họ vẫn không phải là Hươu”.
Dê cũng soi mình xuống dòng suối và reo to: “Hai bạn không hoàn toàn giống tôi đâu. Các bạn không phải là Dê”.
Nghe tiếng reo của Dê, Bò liền ôn tồn: “Tôi không phỉa là Hươu hay Dê. Tôi là một con Bò cái. Các bạn đều lầm lẫn”. Hươu con ngượng nghịu: “Xin lỗi bạn bè, tôi đã lầm lẫn!”
                                                            Trần Thị Ngọc Trâm
 
 
 
 
Anh em mèo trắng
Vác giỏ đi câu
Em ngồi bờ ao
Anh ra song cái
Hiu hiu gió thổi
Buồn ngủ quá chừng
Mèo anh ngả lưng
Ngủ luôn một giấc
Lòng riêng thầm chắc
Đã có em rồi
Mèo em đang ngồi
Thấy bầy thỏ bạn.
Đùa chơi múa lượn
Vui quá là vui
Mèo nghĩ: ồ thôi
Anh câu cũng đủ.
Nghĩ rồi hớn hở
Nhập bọn vui chơi
Lúc ông mặt trời
Xuống núi đi ngủ
Đuôi mèo hối hả.
Quay về lều gianh
Giỏ em , giỏ anh
Không con cá nhỏ
Cả hai nhăn nhó
Cùng khóc meo meo.
 
 
 
NỘI DUNG THƠ, TRUYỆN CHỦ ĐIỂM: ĐỘNG VẬT
KHỐI : MẪU GIÁO LỚN ( 5-6 TUỔI )
Tuần III:
Môi trường  sống của các loài động vật
9/12 – 13/12/2013
Tuần IV:
Bé phải làm gì để bảo vệ các loài động vật ?
16/12 – 20/12/2013
Truyện: Ngựa đỏ và Lạc đà
Hôm ấy trên thảo nguyên tổ chức hội thi. Ngựa Đỏ và Lạc Đà đều ghi tên tham gia thi chạy hai nghìn mét. Bác trọng tài Dê giơ sung phát lệnh, “Đoành” một tiếng. Ngựa Đỏ và Lạc Đà nhắm về phía trước chạy như bay. Ngựa Đỏ chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc nó bỏ xa Lạc Đà. Nó nghỉ: “Lạc Đà, mi đừng hòng giỏi hơn ta, cổ mi tuy dài nhưng làm được gì nào. Hãy xem bốn cẳng kìa, vừa gồ, vừa dẹt, vừa mập ú như bốn chiếc bánh thịt to, còn chân ta vừa nhỏ, gọn, cứng nên phóng nhanh như gió”.
Ngựa Đỏ chiếm giải nhất nên xem Lạc Đà chẳng ra gì. Mấy ngày sau, thấy bên kia sa mạc mắc bệnh truyền nhiễm bác Dê Gấm nhờ Ngựa Đỏ và Lạc Đà đưa thuốc sang đó. Ngựa Đỏ kiêu ngạo nói: 
-    Như vậy làm sao được. Chắc là tôi đến đó trước chờ cậu thôi.
Lạc Đà chẳng nói gì, lặng lẽ chuẩn bị uống nước, ăn cỏ rồi chở mấy kiện thuốc lên đuờng. Nó đi trong sa mạc, từng bước vững vàng, mặt trời chiếu rọi những tia nắng nóng như lửa. Ngựa Đỏ mồ hôi dầm dề, vừa khát vừa đói, còn Lạc Đà càng đi càng khỏe. Lạc Đà nói: 
-    Tại anh đang đi không thích hợp, mỗi bước mỗi lún, phí sức quá. Anh xem dấu chân ta này.
Ngựa Đỏ đã kiệt sức, Lạc Đà ngoái chiếc cổ dài lại và nói: 
-    Đừng lo, vòng qua thêm hai đụn cát nữa là có nước. Anh hãy bước theo dấu chân tôi cho đỡ mệt.
Quả thật, khi bước theo dấu chân Lạc Đà, Ngựa Đỏ thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Qua khỏi hai đụn cát, dưới mấy gốc Liễu, xuất hiện một dòng suối nước trong. Ngựa Đỏ vương cổ uống nước ừng ực, rồi khen Lạc Đà:
-    Cậu giỏi thật đấy!.
-    Không, trong sa mạc tôi hơn anh, nhưng trên đồng cỏ thì tôi ko dám sánh với anh đâu - Lạc Đà khiêm tốn nói.
Ngựa Đỏ cảm thấy thật xấu hổ, nó khe khẻ nói: 
-    Tôi hiểu rồi.
                                                                                            Cao Thùy Dương
Truyện: Đàn kiến và cọng rơm
    Trên cánh đồng đang mùa gặt, đàn kiến tha thóc về kho thành những vệt óng ánh. Trong những cọng rơm khô nằm ngoặt ngoẹo quanh ruộng, đàn kiến thở dài:
-    Tội nghiệp! Sau mùa gặt, rơm chỉ còn là thứ trơ trụi, xác xơ thôi.
Bỗng lũ ập đến nhanh quá! Họ hàng nhà kiến cố gồng gánh cơ ngơi lên gò đất cao, nhưng cũng không kịp thoát hiểm. Đang tuyệt vọng trong cơn nguy kịch, chúng bỗng nghe những cọng rơm gọi:
-    Còn chần chờ gì nữa? Bám chặt vào, chúng tôi sẽ đưa các bạn đi tránh lũ!
Khi rơm đưa đàn kiến đến nơi an toàn, nhìn những cọng rơm thấm nước, lũ kiến lại ngạc nhiên bảo:
-   Ôi! Rơm sắp rã mục ra rồi, các bạn không thấy mệt mõi hay sao?
-    Không đâu! Giúp được các bạn là chúng tôi thấy vui lắm – Rơm thản nhiên đáp.
Nhưng mưa nắng lại hết sức thất thường khiến đàn kiến không có chỗ nào nương thân và cũng chẳng có gì để ăn khi đói. Thấy vậy, Rơm vội vắt mình “ hóa thành” những dãy nhà lều bằng vô vàn  những tai nấm nõn nà mát mịn. Đàn kiến nép mình dưới những tai nấm và xúc động hỏi:
-    Cả đến khi rệu rã, các bạn rơm ơi, các bạn vẫn không sợ phải làm việc nặng nhọc ư?
Kiến chờ câu trả lời của những cọng rơm nhưng bên tai lũ kiến nhỏ chỉ còn nghe những tiếng thì thầm của những tai nấm:
-    Trong cuộc sống, điều đáng sợ nhất là mình không còn giúp gì cho ai nữa!
Nói rồi, những chiếc tai nấm vươn lên cao hơn và tươi cười khoe rằng:
-    Các bạn kiến ơi, những chiếc tai nấm chúng mình còn là món ăn ngon cho mọi người nữa đấy!
Cả đàn kiến nghe xong liền cúi đầu cọ cọ những sợ râu vào những tai nấm và bùi ngùi:
- Cảm ơn! Các bạn rơm đúng là những người bạn hiền lành và đã luôn hết lòng vì người khác.
 Một hôm nào đó, khi bật chợt nhìn thấy lũ kiến nhỏ hành quân trên mặt đất, các bé hãy hỏi chuyện về nững cọng rơm xem có đúng như vậy không nhé!
(Lê Thị Phước Hòa)
NỘI DUNG THƠ, TRUYỆN THEO CHỦ ĐIỂM: ĐỘNG VẬT
KHỐI : MẪU GIÁO NHỠ ( 4-5 TUỔI )
Tuần I: Các con vật em yêu
2/12 – 6/12/2013
 
Tuần II: chim và các loại côn trùng
9/12 – 13/12/2013
 
Tuần III: ích lợi của các loài động vật với đời sống con người
16/12 – 20/12/2013
Truyện: Sự tích tiếng kêu của Mèo
Ngày xửa ngày xưa, có một chú Mèo con rất lười biếng, Mèo con suốt ngày chì biết ăn, ngủ rồi rong chơi. Bố mẹ của Mèo con là những tay săn chuột rất giỏi nên Mèo con nghĩ:
-       “Lúc lớn lên, mình cũng sẽ giống như bố mẹ thôi. Bắt chuột là nghề của dòng họ, mình cần chi phải học”.
Thế nhưng, đến khi bố mẹ mất đi, Mèo con không tự mình vồ bắt được một chú chuột nào, Mèo con hối hận nghĩ:
- “Giá mà ngày còn bé, mình chịu học hành, tập tành bắt chuôt thì giờ này đâu đến nỗi đó meo.”.
Mèo con tha thẩn đi khắp nhà, khắp vườn than thở: “Đói meo...đói meo...”. Đến khi mệt quá, Mèo con chỉ còn kêu: “Meo...meo...” để nhắc nhau phải siêng năng học hành, luyện tập.

Phan Thị Thảo Quyên
 
 
Truyện kể: Điều ước của Sâu Bướm.
Sâu bướm và các bạn côn trùng sống cùng nhau trong một khu vườn xinh đẹp. Ngày ngày, các bạn côn trùng đi kiếm mồi, còn Sâu Bướm thì chẳng biết làm gì ngoài việc ăn những chiếc lá non.
Một hôm, đang mãi miết bò, Sâu Bướm chợt nhìn thấy một cô bé đang cúi xuống hôn một bong hồng. Sâu Bướm bò lại gần. Nhìn thấy Sâu Bướm, cô bé hét toáng lên và bỏ chạy. Sân Bướm buồn bã khóc, nó nghĩ: " Mình xấu xí quá. Giá mà mình xinh đẹp hơn và biết bay thì tốt biết mấy!". Bỗng nhiên, một cụ Dế già xuất hiện. Cụ Dế hỏi: 
Làm sao cháu khóc?
Sâu Bướm kể lại sự tình cho Dế nghe. Nghe xong, cụ Dế bảo:
Cháu cứ yên tâm, rồi cháu sẽ trở nên xinh đẹp!
Nói rồi, cụ Dế già biến mất. Sâu Bướm còn đang ngơ ngác thì thấy mình bị ngã nhào xuống đất rồi bị trem lơ lững lên.
Bỗng nó phát hiện ra trong miệng mình có tơ. Sâu Bướm nhắm mắt, há miệng, nhả tơ...nhả tơ... cuộn thành một cái kén rồi chui vào nằm trong đó rồi ngủ thiếp đi...
Đến khi thức dậy, Sâu Bướm thấy mỏi quá liền cựa mình một cái. Và " tách" , chiếc kén nứt ra khiến nó bị rơi tõm xuống. Chưa kịp hoàn hôn thì Sâu Bướm thấy mình bay bổng trên không. Sâu Bướm thốt lên: "O, mình bay được thật rồi!".
Sâu bướm vội bay ra hồ nước soi mình. Nó sửng sốt vì thấy mình có hai cánh màu sặc sỡ, thân dài nhỏ nhắn. Mừng quá, Sâu Bướm bay đảo một vòng. Chợt thấy cô bé hôm nọ, Sâu Bướm định chạy trốn thì nghe tiếng reo:
Bươm bướm đẹp quá!
Bướm vui sướng bay đến bên cô bé. Cô bé chạy theo Bướm và cười khanh khách.
Một ngọn gió thổi qua. Bướm hít một hơi dài, nhận ra mùi hương của hoa. Bướm bay đến giúp hoa kết trái bằng cách mang phấn hoa từ bông hao này sang bông hao khác. Hoa sung sướng vẫy tay cám ơn.
Bạn Sâu Bướm đi đâu rồi nhỉ ? Mà có một bạn Bướm xinh đẹp mới đến đấy!
Không ai biết cô Bướm xinh đẹp đó từ đâu đến. Bướm giữ bí mật và chỉ kể cho các bạn Sâu khác nghe thôi.
 
 
 
Thơ: chú Mèo siêng năng
 
Sáng sớm mùng một tết
Chó rủ mèo du xuân
Mèo lắc đầu từ chối
Tớ còn phải canh tuần!
 
Chó bĩu môi lý sự:
Tết cũng phải nghỉ ngoi
Mèo ơi ngoài phố chợ
Có rất nhiều trò vui
 
Mèo không cần nghĩ ngợi
Vuốt ria đáp trả lời
Tớ bỏ đi một tẹo
Chuột kéo ra cả bầy
 
Rồi mèo mau xuống bêos
Quắc mắt dõi gần xa
Mặc ngoài kia trống thúc
( phỏng thơ Xuyên Thanh)
 
 
 
 
NỘI DUNG THƠ, TRUYỆN THEO CHỦ ĐIỂM: ĐỘNG VẬT
KHỐI : MẪU GIÁO BÉ ( 3-4 TUỔI )
Tuần1: trang trại vui vẻ
2/12 – 6/12/2013
Tuần 2: các con vật sống trong rừng
9/12 – 13/12/2013
Truyện: Ba người bạn
Chim sẻ, ếch và cào cào là ba người bạn thân. Một hôm cả ba đang cùng nhau đi chơi vui vẻ thì gặp một cái ao to. Chim sẻ nói:
-          Chúng ta không thể cùng nhau đi tiếp được và tôi không biết bơi, mà cũng chẳng nhảy qua ao được. Tôi bay qua ao và đợi các bạn ở bên kia ao nhé!
Ếch phàn nàn:
-          Trên mặt ao chẳng có một lá súng nào cả nên tôi cũng không nhảy qua ao được. Tôi chỉ còn cách bơi qua ao thôi.
Cào cào bình tĩnh nói với hai bạn:
-          Tôi không thể nhảy hoặc bay qua ao được, tôi cũng không biết bơi. Nhưng nếu chúng ta cùng hợp sức nhau lại thì cả ba chúng ta sẽ sang được bên kia bờ ao.
Cả chim sẻ và ếch đều hỏi:
-          Bằng cách nào hả bạn cào cào?
Cào cào dõng dạc trình bày kế hoạch của mình:
-          Trước hết bạn chim sẻ hãy bay lên cây và lấy xuống đây một chiếc lá to. Tôi sẽ ngồi trên chiếc lá, còn bạn ếch bơi và đẩy chiếc lá đó qua ao.
Khi cả ba sang được bờ bên kia, chim sẻ hỏi:
-          Này bạn cào cào, tôi có công mang chiếc lá về và bạn ếch có công đẩy chiếc lá đó qua ao. Còn bạn làm gì?
Cào cào vui vẻ trả lời:
-          Tôi đã nghĩ ra cách để cả ba chúng ta cùng nhau vượt qua ao. Và bây giờ chúng ta lại cùng nhau vui chơi được rồi.
Chim sẻ, ếch đều vui vẻ tán thành
. Thế là cả ba cùng nhau tiếp tục cuộc vui chơi của mình
 
Truyện: Cáo, thỏ và gà trống 
Ngày xửa ngày xưa trong khu rừng nọ có một con Cáo và một con Thỏ. Cáo có một ngôi nhà bằng băng, còn Thỏ có một ngôi nhà bằng gỗ. Mùa xuân đến, nhà Cáo tan ra thành nước, còn nhà Thỏ vẫn nguyên vẹn. Cáo xin sang nhà Thỏ sưởi nhờ rồi đuổi luôn Thỏ ra ngoài. Thỏ vừa đi vừa khóc. Một lát sau Thỏ gặp bầy Chó.
Bầy Chó hỏi Thỏ: Tại sao Thỏ khóc?
- Làm sao mà tôi không khóc được? Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà. Hu, hu...
- Thỏ ơi , đừng khóc nữa.Chúng ta sẽ đuổi được Cáo đi, bầy Chó cùng Thỏ đi về nhà Thỏ. Bầy Chó nói: Gâu! Gâu! Gâu! Cáo trả nhà cho Thỏ ngay đi! 
Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra:
- Bầy chó đi ngay đi, không ta ra xé xác bây giờ!
Bầy Chó sợ quá chạy mất. Thỏ ngồi dưới bụi cây và khóc. Một Bác Gấu đi qua,
Bác Gấu hỏi:  Tại sao Thỏ khóc?
- Cháu có một ngồi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến, nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà cháu xin sưởi nhờ rồi đuổi luôn cháu ra khỏi nhà. Huuuu
- Thỏ ơi đừng khóc nữa? Gấu nói - Bác sẽ đuổi được Cáo đi! 
- Không! Bác Gấu ơi, Bác không đuổi được đâu. Chó đuổi mãi không được thì bác đuổi làm sao ?
- Ðuổi được chứ! Gấu nói giọng cương quyết. Gấu và Thỏ về đến nhà Thỏ, Gấu gầm lên : 
- Cáo trả nhà cho thỏ ngay!
Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra: 
- Bác Gấu đi ngay đi, không ta ra xé xác bây giờ!
Gấu sợ quá chạy mất. Thỏ lại ngồi dưới bụi cây và khóc. Một con gà trống mào đỏ đi qua, vai vác một cái hái. Gà trống thấy Thỏ khóc, bèn hỏi:
- Tại sao Thỏ khóc?
- Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà. Hu, hu, hu...
- Ta về nhà đi, tôi sẽ đuổi được Cáo.
- Không! Anh không đuổi được đâu. Chó đuổi mãi không được, Gấu đuổi mãi không được thì anh đuổi làm sao được!
- Thế mà tôi đuổi được đấy, nào đi!
Gà trống và Thỏ cùng về nhà Thỏ. Gà trống cất tiếng hát:Cúc cù cu, Ta vác hái trên vai
Ði tìm cáo gian ác, Cáo ở đâu ra ngay !
Cáo sợ quá bảo: Tôi đang mặc quần áo.
Gà trống lại hát: Cúc cù cu....... ra ngay!
Cáo nói: Cho..cho tôi mặc áo bông đã!
Lần này thì gà quát lên: Cúc cù cu.....ra ngay!
Cáo từ trong nhà gỗ nhảy vọt ra, chạy biến vào rừng. Từ đó, Thỏ lại được sống trong ngôi nhà của mình. Và Gà trống trở thành bạn thân thiết của Thỏ.)
NỘI DUNG THƠ, TRUYỆN THEO CHỦ ĐIỂM: ĐỘNG VẬT
KHỐI : MẪU GIÁO BÉ ( 3-4 TUỔI )
Tuần 3: các con vật sống dưới nước
16/12 – 20/12/2013
Tuần 4
Lễ hội Noel
23/12 – 27/12/2013
 
Thơ: Rong và cá
Có cô rong xanh
Đẹp như tơ nhuộm
Giữa hồ nước trong
Nhẹ nhàng uốn lượn
Một đàn cá nhỏ
Đuôi đỏ lụa hồng
Quang cô rong đẹp
Múa là văn công
( Phạm Hổ )
 
 
Kể chuyện: MÓN QUÀ CỦA CÔ GIÁO
 
Hôm thứ hai đầu tuần, cô giáo Hươu Sao nói với cả lớp
 -  Tuần này ai được phiếu bé ngoan, cô sẽ tặng cho một món quà.
 Từ hôm ấy,bé nào cũng cố gắng hát hay hơn,múa dẻo hơn và trật tự hơn khi ngồi trong lớp.Đến ngày thứ bảy, cả lớp mẫu giáo hồi hộp lắm,vì bé nào cũng thích cô giáo cho quà mà!
Hết giờ ra chơi, trong lúc các bé xếp hang vào lớp, Cún Đốm bá vai Gấu Xù khiến cho Gấu Xù xô vào Mèo Khoang làm Mào Khoang ngã nhào, đầu gối bị trầy da thâm tím. Mèo Khoang đau quá khóc òa lên. Cô giáo Hươu Sao phải lấy đầu cao xoa bóp vào chổ đau cho Mèo Khoang.
Giờ sinh hoạt cuối tuần, cô khen cả lớp.
- Tất cả các con đều xứng đáng nhận phiếu bé ngoan và nhận quà của cô.
Rồi cô đi từng bàn phát quà và phát phiếu bé ngoan cho các bé. Nào là những con búp bê , thú nhồi bông…trông  thật ngộ nghĩnh.Lại có bạn được cô tặng cho chiếc bút chì để tập viết hoặc kẹo sôcôla…
Đến lượt Gấu Xù , cô tặng cho Gấu Xù một cái ô tô đỏ rất đẹp, nhưng cậu cứ cúi mặt xuóng, không đưa tay ra nhận quà. Cô giáo dịu dàng hỏi:
 -Gấu Xù làm sao thế?
Gấu Xù nói lí nhí:
-Thưa cô con không ngoan ạ!
-Con hãy nói cho cô nghe nào !
 -Thưa cô, con đã xô vào Mèo Khoang làm bạn ấy bị ngã ạ .
 Cô Hươu Sao nhìn Gấu Xù  trìu mến rồi nói :
-Đó là lúc xếp hàng ,con đi hơi nhanh nên lỡ xô vào bạn. Con không cố ý làm bạn ngã, phải không nào ?
-Thưa cô,  lỗi tại con ạ. Chính con đã bá vai bạn Gấu Xù ạ !
Cô Hươu Sao gật đầu :
-Cô hiểu rồi. Lần sau khi xếp hàng, các con đừng đùa nghịch, xô đẩy nhau. Còn hôm nay , Gấu Xù và Cún Đốm vẫn được nhận quà và phiếu bé ngoan vì các con đã thật thà, dũng cảm nhận khuyết điểm của mình.
Nói rồi cô giáo tặng cho mỗi bạn một chiếc ô tô đồ chơi rất đẹp. Chắc hẳn đó là thứ đồ chơi mà cả hai bạn quí nhất trong năm học mẫu giáo này.
                                                     Phỏng theo truyện ngắn của Tú Anh
 
NỘI DUNG THƠ, TRUYỆN THÁNG 12
KHỐI : NHÀ TRẺ  
 
Cđ: Bé và gia đình thân yêu
Tuần 5: đồ dùng trong gia đình bé
 
2/12 – 6/12/2013
Cđ: Bé và gia đình thân yêu
Tuần 6: ngôi nhà thân yêu của bé
9/12 – 13/12
Cđ: những con vật đáng yêu
Tuần 1: con gà – con vịt
16/12 – 20/12/2013
Truyện: Bé Mai đi công viên
Hôm nay là chủ nhật,Mai được bố mẹ cho đi chơi công viên.
Bố mua vé cho bố mẹ và cho cả Mai nữa.
Mai tung tăng chạy trên đường, thấy ông đi tới, Mai tránh sang bên nhường đường cho ông .Ông khen " cháu ông ngoan quá !"
Thấy một bạn giẫm lên cỏ để hái hoa .Mẹ bảo Mai:" Con bảo bạn đừng giẫm lên cỏ và đừng hái hoa !"
Thấy em bé ngã, Mai chạy tới hỏi em có đau không? và đỡ em dậy .
Ở chỗ đu quay, một chị nhường cho Mai lên trước ,Mai nói : " Em cám ơn chị !"
Thấy các bạn đang trêu chọc khỉ.Bố Mai nhắc không nên trêu chọc thú, ném thú và cho thú ăn linh tinh .
Cả nhà đi bơi thuyền , bố nhắc Mai :" Con hãy ngồi ngay ngắn , kẻo ngã xuống nước!"
Nhìn thấy các bạn ăn quà ở hàng quán ,Mai nói với Mẹ " Các bạn kia không nghe lời cô giáo , ăn quà vặt sẽ bị đau bụng đấy "
Thấy vòi nước chảy lênh láng Mai nói với bố :"Bố ơi , con khóa vòi nước vào nhé !"
Mẹ bế Mai lên và khen :" Con gái của mẹ ngoan quá !Con biết vâng lời và làm những việc tốt ".
 
 
 
Thơ: Dậy sớm
 
 
 
 
Gió dậy sớm tập chạy
Chim dậy sớm tập bay
Bé dậy sớm cùng bố
Tập đưa tay dang chân
Tác giả: Sưu tầm
 
 
Thơ :Tìm ổ

Một chị gà mái
Áo trắng như bông
Yếm đỏ hoa vàng
Cánh phồng bắp chuối
Xăm xăm xúi xúi
Tìm ổ quanh nhà
Chạy vào chạy ra
Tót ! tót ! tót ! tót !
 
Lễ hội Noel
 
 
23/12 – 27/12/2013
Cđ: những con vật đáng yêu
Tuần 3:  con chó – con mèo
( 30/12 – 3/1/2014 )
Chuyện: Ngôi nhà ngọt ngào
Bé Hoa và Cường không thích ăn cơm, cũng chẳng thích ăn rau. Suốt ngày hai bạn chỉ thích ăn bánh kẹo, chỉ nhìn thấy kem là cả hai bạn thi nhau ăn hết chiếc này đến chiếc khác mà không biết chán!
Hôm đó hai bạn rủ nhau vào công viên chơi. Bỗng cả hai phát hiện ra "ngôi nhà ngọt ngào" xây toàn bằng kẹo, sô cô la, bánh kem trứng... Hoa và Cường khoái chí vô cùng. Cả hai vội vàng chạy tới.
Cường chạy lên nóc nhà, Hoa chui vào trong, bóc tường ra chén ngon lành. Chỉ một loáng sau, mái nhà bằng kem sữa, tường bằng trứng đã vỡ hết. Hoa và Cường còn cao hứng chén cả những chiếc cánh của bằng sô cô la rất thơm và ngon nữa.
Cứ thế, cả hai cứ ăn nữa, ăn mãi, càng ăn càng hăng cho đến khi ngôi nhà ngọt ngào chẳng còn thấy hình bóng đâu nữa. Khi hai bạn lặc lè với cái bụng to tướng trở về thì: "Ối !...a...Sao mà đau răng thế hả trời?" Cả hai cùng òa lên khóc nức nở...
Và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Hoa và Cường sẽ phải làm thế nào đây?
Bé thử đoán xem nào?
Đồng dao
Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đàng xa
Mua mắm mua muối giỗ cha chú mèo
 
 

Bài viết khác