Nội dung thơ - truyện tháng 3/2016

PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO QUẬN HÀ ĐÔNG

TRƯỜNG MẦM NON MÙA XUÂN

***************

                  NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 03/ 2016                 

KHỐI A ( 5 -6 TUỔI)

THƠ: CẦU VỒNG

TRUYỆN: NÀNG TIÊN BÓNG ĐÊM

Chiếc cầu vồng bảy sắc
Uốn mình góc trời xa
Cầu vồng cũng có bạn
Cùng vươn qua mái nhà
Chiếc cầu vồng bảy sắc
Lung linh cong lên trời
Như lưng mẹ hôm sớm
Làm lụng chẳng nghỉ ngơi
Ơ kìa cầu vồng nhỏ
Còng lưngcõng cầu to
Như đôi bạn thân thiết
Chẳng xa nhau bao giờ !
       
                                                        Phạm Thanh Quang

Bé Hoa ghét nhất trên đời là bóng đêm. Mỗi khi mẹ hôn lên má bé Hoa trước lúc ngủ, đèn tắt và bóng đêm tràn vào. Tất cả xung quanh bỗng trở nên lạ lẫm và huyền bí. Bé Hoa thầm nghĩ: “Mình muốn mặt trời chiếu sáng cả ngày lẫn đêm. Ngày vui vẻ còn bóng đêm thì đáng sợ làm sao”.
    - Tại sao tôi lại đáng sợ cơ chứ? –Giọng của ai đó bất ngờ vang lên trong bóng tối.
    Bé Hoa ngạc nhiên nhìn xung quanh. Bé thấy bên cửa sổ một người phụ nữ, gương mặt trắng hồng và tỏa sáng như ánh trăng trên bầu trời. Cô ta khóac một chiếc áo choàng lấp lánh như những vì sao bạc. Cô nói: - Hãy ngắm nìn tôi – Cô bé thân yêu. Chẳng lẽ tôi lại không xinh đẹp?
    Bé Hoa khẽ hỏi: - nhưng cô là ai?
    Người phụ nữ mỉm cười: - Ta là nàng tiên đêm, ta đến thay cho ngày để tặng cho tất cả mọi người sự bình yên và giấc ngủ.
    Cô tiên đến bên bé hoa, cầm tay bé và nói: - Hãy bay cùng ta và cháu sẽ thấy cả vương quốc của cháu ngủ bình yên và ngọt ngào như thế nào.
    Thế rồi, nàng tiên đêm cùng bé Hoa bay qua cửa sổ. Họ bay qua những thành phố và làng mạc. Tất cả đều đang chìm trong giấc ngủ dịu dàng và êm đẹp. Chưa bao giờ bé Hoa thấy cảnh đẹp đến thế. Bé Hoa thầm thì: - Cô không đáng sợ, cô tuyệt diệu và bí ẩn làm sao.

Vi Tiểu Thanh

THƠ: MẸ CỦA EM

TRUYỆN: CÔ CON GÁI ÚT CỦA ÔNG MẶT TRỜI

Ở nhà em có mẹ
Bao việc mẹ phải lo
Thức khuya mà dậy sớm
Mẹ chăm công việc nhà.

Thế mà cứ đúng giờ
Mẹ gọi em thức dậy
Nhắc gọn gàng đầu tóc
Việc nào vào việc ấy
Để em kịp đến trường.

Mẹ đã sinh ra em
Đã vì em vất vả
Thương mẹ, em thầm hứa
Ngoan ngoãn và giỏi giang.

(Trần Quang Vịnh)

 

Ông Mặt Trời có rất nhiều con, nhưng chỉ có một con gái duy nhất là út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.
Người anh kề với cô là Đất. Ngay từ nhỏ hai anh em Đất và Trăng đã rất thân nhau. Trò chơi thích nhất của hai anh em là chạy vòng tròn. Trăng nắm tay anh chạy quanh. Hai anh em tính nết mỗi người một khác. Đất hiền lành, làm lụng quanh năm. Đất làm ra bao nhiêu của cải cho con người. Khắp nơi chim chóc ca hát. Cô Trăng tính tình dịu dàng, nhưng không thích làm việc, suốt ngày chỉ rong chơi. Ông Mặt Trời rất yêu thương các con. Ông tỏa hơi nóng sưởi ấm cho chúng. Còn các con ông tươi vui rạng rỡ. Cô Trăng nũng nịu quỳ xuống bên cha thỏ thẻ: “Cha ơi! Con biết làm gì bây giờ?”. Ông Mặt Trời vuốt mái tóc con bảo: “Đêm đêm con hãy tỏa ánh sáng của con xuống đất làm dịu mát muôn loài”. Từ đó cô Trăng đã bắt đầu làm việc. Nhiều khi anh Đất thấy thiếu em gái.
Mùa thu đến. Đất và Trăng đem đến cho con người bao nhiêu trái chín thơm ngon và ánh trăng vàng óng. Mỗi năm một lần, người lớn làm đèn cho trẻ nhỏ rước đi đón cô Trăng xuống chơi. Đó là vào đêm Trung thu, các em nắm tay nhau nhảy múa ca hát vòng quanh cô. Cô Trăng thì cười long lanh ánh mắt, còn anh Đất thì tỏa ngát hương thơm trong quả chín. Trên cao, giá như ông Mặt Trời hé màn mây nhìn xuống, hẳn ông sẽ mỉm cười vuốt râu: “Con gái ta được việc lắm”

 

TRUYỆN: SƠN TINH  - THỦY TINH

 

Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái tên gọi là Mỵ Nương, sắc đẹp tuyệt trần. Mỵ Nương được vua cha yêu thương rất mực. Nhà vua muốn kén cho nàng một người chồng thật xứng đáng.
Một hôm có hai chàng trai đến, xin ra mắt nhà vua để cầu hôn. Một người ở vùng núi Ba Vì, tuấn tú và tài giỏi khác thường: chỉ tay về phía đông, phía đông biến thành đồng lúa xanh, chỉ tay về phía tây, phía tây mọc lên hàng dãy núi. Nhân dân trong vùng gọi chàng là Sơn Tinh.

Còn một người ở mãi tận miền biển Đông tài giỏi cũng không kém: gọi gió, gió đến, hò ma, ma tới - Chàng này tên gọi là Thủy Tinh.
Một người là chúa của miền non cao, một người là chúa của vùng nước thẳm, cả hai đều xứng đáng làm rể vua Hùng cả. Hùng Vương băn khoăn không biết nhận lời ai, từ chối ai. Nhà vua cho mời các quan lạc hầu vào bàn mà vẫn không tìm được kế hay. Cuối cùng, Hùng Vương phán rằng:
- Hai người đều vừa ý ta cả, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Ngày mai, nếu ai đem đồ sính lễ đến đây trước: một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, thì được rước dâu về.
      Sáng sớm hôm sau, Sơn Tinh đã đem đầy đủ lễ vật đến trước và được phép đưa dâu về núi. Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo, một hai đòi cướp lại Mỵ Nương.
Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, làm thành dông bão đùng đùng rung chuyển cả đất trời, dâng nước sông lên cuồn cuộn tiến đánh Sơn Tinh. Nước ngập lúa, ngập đồng rồi ngập nhà, ngập cửa.
Sơn Tinh không hề nao núng, dùng phép màu bốc từng quả đồi, di từng dãy núi chặn đứng dòng nước lũ. Nước dâng lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại làm cho đồi, núi mọc cao lên bấy nhiêu. Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời liền, cuối cùng Thủy Tinh đuối sức phải rút quân về.

Từ đó, oán ngày càng thêm nặng, thù ngày càng thêm sâu, không năm nào Thủy Tinh không làm mưa làm bão, dâng nước lên đánh Sơn Tinh và lần nào Thủy Tinh cũng thua, phải bỏ chạy.

 

 

NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 3/ 2016

KHỐI B (4 - 5 TUỔI)

TRUYỆN:  CÔNG VÀ QUẠ

Ngày xưa Công với Quạ là hai con vật có bộ lông xấu xí nhưng chơi rất thân với nhau và cùng sống trong một khu rừng nọ. Một hôm Quạ bảo Công rằng:

- Bạn nhìn xem, các giống chim trên rừng, trên núi, giống nào cũng đẹp. Này như con phượng hoàng trông anh ấy kiêu hãnh biết bao, đến nỗi người ta thường khen: "Một cái lông con phượng hoàng bằng cả một làng chim chích". Còn như chim hạc thì hình dạng, chân, tóc nó thanh tao biết bao, để cho người ta phải nói: "Hạc đứng chầu vua nghìn năm tóc bạc, tuổi rùa càng xinh". Còn như anh em ta đây thì than ôi! thân hình thật không còn giống nào xấu bằng nữa!

Công nói: - Phận xấu đành vậy, chớ biết làm sao bây giờ?

Quạ nghĩ một lúc rồi bàn rằng: - Xấu mà làm ra đẹp, cũng được chớ gì! Bây giờ hai chúng ta thử tô điểm vẽ vời lẫn cho nhau xem có đẹp hay không nhé?

Công bằng lòng. Quạ bèn tô điểm, vẽ vời cho Công trước: cái đuôi Công trở nên lóng lánh, có bao nhiêu màu sắc đẹp, đẹp hơn những giống chim khác rất nhiều.

Đến lượt Công ngồi tô điểm, vẽ vời cho Quạ thì chợt nghe tiếng ríu rít, biết bao nhiêu chim con ở phía đông bay lại. Quạ liền hỏi:

- Các bạn đi đâu mà kéo đàn, kéo lũ như thế?

Đàn chim nói: - Chúng tôi nghe đồn ở dưới phương nam có thật nhiều gạo, nhiều  và rất nhiều đồ ăn ngon khác... Chúng tôi rủ nhau đi kiếm ăn đây. Anh làm gì đấy... Hay ta cùng đi một thể?

Quạ nghe nói, trong lòng háo hức muốn đi theo đàn chim kia ngay lập tức. Quạ mới nói với Công rằng:- Bây giờ mà tôi ngồi đợi để cho anh tô điểm vẽ vời, thì chưa biết đến bao giờ mới xong. Thôi, hay sẵn cả đĩa mực đây, anh cứ cầm thế mà đổ lên mình tôi để tôi đi theo bọn kia, kẻo lỡ mất một dịp may kiếm ăn tốt.

Công thấy Quạ bảo thế, chiều ý làm theo, cầm cả đĩa mực dốc vào mình Quạ. Thành bao nhiêu lông cánh của Quạ toàn một màu đen như mực.

Quạ bay đi kiếm ăn không còn nghĩ gì đến xấu với đẹp nữa. Nhưng đến lúc ăn no trở về, quạ thấy con  trắng muốt bay qua trông thấy nó mà cười, Quạ tức lắm bèn ngắm lại mình thì ôi thôi... Quạ thấy mình đen thui thủi, thiệt xấu xí, thẹn quá bèn bay đi trốn.

Từ đó, Công mang trên mình bộ lông rực rỡ, đẹp đẽ, còn Quạ thì ít ai còn nhìn thấy, trừ những nơi hoang dã vắng vẻ và tiếng kêu của Quạ cũng trở nên nặng nề, khó nghe.

 

 

TRUYỆN: MỘT BÓ HOA TƯƠI THẮM

 

Bà ngoại của Voi Con bị bệnh phải vào bệnh viện nằm. Voi Con vào viện thăm bà. Trên đường, Voi Con thấy một bác Dê vác trên vai một bao gạo lạch bạch đi từng buớc một. Voi Con tới gần, nói với bác: “ Bác Dê ơi! để cháu giúp bác”. Voi Con để bác Dê buộc túi gạo vào cái Mũi Dài của mình và rảo buớc đi, đưa bao gạo đến tận nhà bác Dê.
Khi Voi Con đi qua một vườn hoa, nhìn thấy Chó Vàng con định tưới hoa, chó chạy đến bên giếng để múc nước, do sơ suất nên gầu rơi xuống giếng. Chó Con ngẩn ngơ nhìn xuống giếng và chưa nghĩ ra cách gì để lấy gầu lên. Voi Con đi vào vườn hoa và nói với Chó Vàng con rằng: “ Không việc gì, để tớ giúp cậu vớt gầu lên, lại còn múc đầy một gầu nước”.
Chó Vàng con bảo Voi Con “Xin từ từ rồi hãy đi” và chạy đi hái một bó hoa tặng Voi Con và nói rằng : “ Xin cám ơn chị Voi Con, em xin tặng chị bó hoa tươi thắm này”.
Voi Con mang bó hoa tươi đến viện, trông thấy bà ngoại vội kêu lên: “Bà ơi! Bà xem này, cháu mang đến cho bà cái gì đây!”. Voi Con dâng bó hoa lên trước mặt bà nói: “ Cháu tặng bà!”. Mắt bà ngoại sáng lên “ Ồ! Hoa  đẹp quá! Hoa đẹp quá!”.Bà tự nhiên thấy hết cả bệnh”.
                                                                                  Phạm Mai Chi – Sưu tầm   

 

 

THƠ: GIÓ

TRUYỆN: CÔ CON GÁI ÚT CỦA ÔNG MẶT TRỜI

 

Tên tôi là gió                        Suốt đời mênh mông
Đi khắp mọi nơi                    Rộng hơn biển cả.
Công việc của tôi           

Tên tôi là gió
Không bao giờ nghỉ.            Các bạn nhớ không?
Tháng ngày chăm chỉ             Tôi không dáng hình
Tôi dài hơn sông                   Tên tôi là Gió…

                        Xuân Quỳnh

Ông Mặt Trời có rất nhiều con, nhưng chỉ có một con gái duy nhất là út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.
Người anh kề với cô là Đất. Ngay từ nhỏ hai anh em Đất và Trăng đã rất thân nhau. Trò chơi thích nhất của hai anh em là chạy vòng tròn. Trăng nắm tay anh chạy quanh. Hai anh em tính nết mỗi người một khác. Đất hiền lành, làm lụng quanh năm. Đất làm ra bao nhiêu của cải cho con người. Khắp nơi chim chóc ca hát. Cô Trăng tính tình dịu dàng, nhưng không thích làm việc, suốt ngày chỉ rong chơi. Ông Mặt Trời rất yêu thương các con. Ông tỏa hơi nóng sưởi ấm cho chúng. Còn các con ông tươi vui rạng rỡ. Cô Trăng nũng nịu quỳ xuống bên cha thỏ thẻ: “Cha ơi! Con biết làm gì bây giờ?”. Ông Mặt Trời vuốt mái tóc con bảo: “Đêm đêm con hãy tỏa ánh sáng của con xuống đất làm dịu mát muôn loài”. Từ đó cô Trăng đã bắt đầu làm việc. Nhiều khi anh Đất thấy thiếu em gái.
Mùa thu đến. Đất và Trăng đem đến cho con người bao nhiêu trái chín thơm ngon và ánh trăng vàng óng. Mỗi năm một lần, người lớn làm đèn cho trẻ nhỏ rước đi đón cô Trăng xuống chơi. Đó là vào đêm Trung thu, các em nắm tay nhau nhảy múa ca hát vòng quanh cô. Cô Trăng thì cười long lanh ánh mắt, còn anh Đất thì tỏa ngát hương thơm trong quả chín. Trên cao, giá như ông Mặt Trời hé màn mây nhìn xuống, hẳn ông sẽ mỉm cười vuốt râu: “Con gái ta được việc lắm”.

TRUYỆN: GIỌT NƯỚC TÍ XÍU

Tí Xíu là một giọt nước. Quê ở biển cả, họ hàng anh em nhà chúng đông lắm và ở khắp mọi nơi, ở biển cả, ở sông ngòi, ao hồ, ở trên trời, ở cả dưới đất...

Một buổi sáng biển lặng, Tí Xíu cùng các bạn đuổi theo các lớp sóng nhấp nhô. Ông Mặt Trời thả ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Bọn Tí Xíu reo vui trong sóng nhẹ và trong ánh nắng chan hoà. Chợt có tiếng ông Mặt Trời cất lên.

-Tí Xíu ơi ! Cháu có đi với ông không ? Tí Xíu ngẩng nhìn. Chú đáp giọng rất khẽ, chỉ có ông Mặt Trời là nghe thấy.

- Đi làm gì ạ ?

Ông Mặt Trời cười bảo : “Trên mặt đất thiếu gì việc, chỗ nào chẳng cần”. Tí Xíu vui lắm. Nhưng sực nhớ mình là giọt nước không thể bay theo ông Mặt Trời được. Chú hỏi :
-Cháu nặng lắm làm sao bay lên được.

- Không lo, ông Mặt Trời nói ồm ồm, ông sẽ làm cho cháu biến thành hơi. Nói xong ông Mặt Trời vén mây, chiếu thật nhiều ánh sáng xuống biển, Tí Xíu rùng mình và biến thành hơi. Chú chỉ kịp nói với mẹ:

- Chào mẹ, con đi ! Mẹ chờ con trở về.

Tí Xíu từ từ bay lên và nhập bọn với các bạn.

Lúc đầu chúng bay là là xuống biển rồi chúng hợp thành một đám mây mỏng rời mặt biển bay vào đất liền. Gió nhẹ đưa Tí Xíu và các bạn lướt qua những dòng sông lấp lánh như bạc. Xế chiều, ông Mặt Trời toả những tia nắng chói chang hơn lúc sáng. Không khí oi bức...

Bỗng từ đâu một cơn gió lạnh thổi tới. Tí Xíu reo lên:

- Mát quá! Các bạn ơi ! Mát quá 

Tí Xíu và các bạn vui sướng nhảy múa. Nhưng rồi trời mỗi lúc một lạnh. Tí Xíu thấy rét. Các bạn chú cũng thấy rét. Chúng xích lại gần nhau thành một đông đặc toàn những chú bé giọt nước nhỏ li ti. Bọn Tí Xíu không bay cao lên được nữa, chúng xà xuống thấp, thấp dần.

Một tia sáng vạch ngang bầu trời. Rồi một tiếng sét đinh tai vang lên. Gió thổi mạnh hơn. Bọn Tí Xíu níu lấy nhau thành những giọt nước trong vắt. Chúng thi nhau ào ào tuồn xuống đất... Cơn giông bắt đầu.

Minh Sang

 

PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO QUẬN HÀ ĐÔNG

TRƯỜNG MẦM NON MÙA XUÂN

***************

NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 03 / 2016

KHỐI C ( 3 - 4 TUỔI )

 

THƠ: GIÓ TỪ TAY MẸ

 

TRUYỆN: CHÚ ĐỖ CON

Quạt nan như lá
Chớp chớp lay lay
Quạt nan mỏng dính
Quạt gió rất dày

Gió từ ngọn cây
Có khi còn nghỉ
Gió từ tay mẹ
Thổi suốt đêm ngày.

Gió của ông trời
Có khi rét buốt
Gió mẹ, mẹ ơi
Lúc nào cũng mát.

Quạt nan như cánh
Chớp chớp lay lay
Mẹ đưa con bay
Êm vào giấc ngủ.

 

Một chú Đỗ con ngủ khì trong cái chum khô ráo và tối om suốt một năm. Một hôm tỉnh dậy chú thấy mình nằm giữa những hạt đất li ti xôm xốp. Chợt có tiếng lộp độp bên ngoài. 
-Ai đó ?
-Cô đây.
    Thì ra cô Mưa Xuân, đem nước đến cho Đỗ con được tắm mát, chú lại ngủ khì. Có tiếng sáo vi vu trên mặt đất làm chú tỉnh giấc. Chú khẽ cựa mình hỏi :
- Ai đó ?
    Tiếng thì thầm trả lời chú : “Chị đây mà, chị là Gió Xuân đây. Dậy đi em, mùa xuân đẹp lắm”. Đỗ con lại cựa mình. Chú thấy mình lớn phổng lên làm nức cả chiếc áo ngoài.
Chị Gió Xuân bay đi. Có những tia nắng ấm ấp khẽ lay chú Đỗ con. Đỗ con hỏi :
- Ai đó ?
    Một giọng nói ồm ồm, âm ấm vang lên :
- Bác đây ! Bác là Mặt trời đây, cháu dậy đi thôi, sáng lắm rồi. Các cậu học trò cắp sách tới trường rồi đấy.
    Đỗ con rụt rè nói :
- Nhưng mà trên đấy lạnh lắm. 
    Bác Mặt trời khuyên :
- Cháu cứ vùng dậy đi nào. Bác sẽ sưởi ấm cho cháu, cựa mạnh vào.
    Đỗ con vươn vai một cái thật mạnh. Chú trồi lên khỏi mặt đất. Mặt đất sáng bừng ánh nắng xuân. Đỗ con xoè hai cánh tay nhỏ xíu hướng về phía mặt trời ấm áp

ĐỒNG DAO: CON DIỀU

Xương tre mình giấy
Sợi chỉ buộc chằng
Ngày gió đêm giăng
Cất mình bổng tít
Trên cao mờ mịt
Dưới rộng mênh mang
Sông trắng đất vàng
Rừng xanh núi đỏ
Trông vời đây đó
Xiết mấy tỏ tường...
Nếu chẳng tơ vương
Mắt còn rộng nữa

Sưu tầm

 

 

THƠ: MƯA RƠI

Tí tách đều đều                      Mưa cho hoa lá
Từng giọt mưa rơi                        Nảy lộc đâm chồi
Mưa xanh cây lúa                        Từng giọt…từng giọt
Mưa mát cánh đồng                     Mưa rơi…mưa rơi

                                 Trương Thị Minh Huệ 

                                                     TRUYỆN: NÀNG TIÊN MƯA

Hôm nay, Vịt con được mẹ cho ra sông tắm mát. Vịt con thích lắm. Vịt con đằm mình trong dòng nước. Những giọt nước bé tí xíu tinh nghịch rủ nhau trèo lên lưng, lên đầu Vịt con rồi lại lăn xuống mặt nước.

Bỗng nhiên, một giọt nước bé tí xíu chạy đến ghé vào tai Vịt thì thầm: “Vịt con ơi! Chúng tôi chào bạn, chúng tôi sắp phải đi xa đây”. Vịt con ngơ ngác nhìn những giọt nước biến thành hơi bốc lên trời như những nàng tiên cất cánh bay.

Ông Mặt Trời cười càng lúc càng tươi, ánh nắng ngày càng gay gắt hơn. À! Thì ra ánh nắng của ông Mặt Trời chiếu xuống mặt sông làm những hạt nước biến thành hơi. “Nhưng hơi nước bốc lên trời để làm gì nhỉ?” – Vịt con vừa đi về vừa nghĩ.

Chiều nay, những đám mây đen kéo về che lấp cả một khoảng trời rộng lớn. Từ trong đám mây, những giọng nói quen thuộc cất lên:

- Vịt con ơi, có thấy chúng mình không? Chúng mình là những hạt nước bé xíu từ sông, từ biển cả đấy!

- Các bạn ở đâu? – Vịt con hỏi.

- Chúng tôi ở trên những đám mây đen nặng trĩu này này. Từ những hơi nước bốc lên, chúng tôi kết bạn thân với nhau tạo thành mây đấy!

- Vậy các bạn có xuống mặt đất và trở lại thành những hạt nước bé xíu được nữa không? – Vịt con lại hỏi.

- Có chứ! Chúng tôi sắp gặp lại bạn để cùng nhau đùa nghịch đấy!

Đúng lúc đó thì chị Gió ào tới làm những chiếc lá vàng rơi đầy một góc sân nhà Vịt con, những tia chớp ngang trời lóe lên. Thế là trận mưa rào chiều nay đã đổ xuống. Lộp bộp! Lộp bộp! Âm thanh vang lên như bản nhạc giao mùa. Vịt con ngắm nhìn và cảm thấy rất sung sướng.

Cơn mưa ngớt dần, bầu trời sáng hẳn ra. Những đám mây đen biến đâu mất. Vịt con lạch bạch chạy ra luống rau mới trồng hôm trước: “Ôi chao! Sao những ngọn rau xanh mởn lạ lùng thế này!”. Vịt con chạy ào tới, dang đôi cánh nâng niu những giọt nước. Vịt con thì thầm: “Sao các bạn lại thành mưa được thế?”.

- Vịt con biết không? Hơi nước bốc lên trời tạo thành những đám mây đen. Khi gặp không khí lạnh, những đám mây tụ lại thành mưa rơi xuống mặt đất và chúng tôi lại trở thành những hạt nước bé xíu đấy! – Những hạt nước thi nhau kể với Vịt con.

- Ôi, hay quá! – Vịt con reo lên – Vậy thì từ nay, Vịt con sẽ không gọi các bạn là những hạt nước bé xíu nữa đâu mà sẽ gọi các bạn là những “nàng tiên mưa” nhé! Các bạn có thích không?

Những “Nàng tiên mưa” thích thú, cười rung những ngọn rau, và tí tách rơi xuống chơi đùa với Vịt con.

(Tác giả: Võ Thị Thương)

 

 

PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO QUẬN HÀ ĐÔNG

TRƯỜNG MẦM NON MÙA XUÂN

***************

NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 03 / 2016

 

KHỐI D (24 - 36 THÁNG)

 

THƠ: HOA NỞ

 

TRUYỆN: CÓC GỌI TRỜI MƯA

 

Hoa cà tim tím
Hoa huệ trắng tinh
Hoa nhài xinh xinh
Đua nhau cùng nở

Đã lâu lắm rồi trời cứ nắng mãi không có một giọt mưa.

Cây ngô bắt đầu vàng úa. Cây lúa bắt đầu vàng úa. Gà vịt nháo nhác đi tìm nước uống.
Thấy thế, Cóc bèn lên trời. Cóc nổi trống “Thùng, thùng thùng!” và gọi to:
- Ọc ! Ọc ! Ọc ! Ơi ông trời! Mau mưa xuống.
Nghe tiếng Cóc gọi, ông trời cho mây đen đem mưa đổ xuống.
Có mưa, gà vịt tha hồ uống nước, lúa ngô trở lại tươi tốt.
Từ đấy, hễ nghe có tiếng Cóc kêu ọc…ọc…ọc…., ông trời lại ra lệnh cho mây đen đổ mưa.

 

THƠ: HAI BÀN TAY

Tay này có

Tay này không

Xòe tay này

Xòe tay nọ

Tay này có

tay này không

tay có bông

Dâng tặng mẹ. 

                Sưu tầm 

THƠ: ẤM VÀ CHẢO

TRUYỆN: KHỈ CON ĂN CHUỐI

Ấm quen reo o! o! 
       "Nước sôi rồi đấy ạ!" 
   Chảo quen kêu xèo! xèo! 
     "Mỡ mỡ ơi, nóng quá!" 
   Ấm reo vui đã đành 
        Chảo dù kêu, vẫn thích 
      Cả hai buồn bao nhiêu 
Xa lửa nằm im thít!

                           Sưu tầm

Một hôm, khỉ mẹ đi chơ về mua cho khỉ con một nải chuối. Khỉ con thích quá, cảm ơn mẹ rồi bê nải chuối ra bàn ngồi ăn. Khỉ con vừa ăn vừa ném vỏ chuối ra ngoài cửa sổ. Ăn xong cả nải chuối, khỉ con lăn ra ngủ khò khò. Chiều đến, khỉ con nghe tiếng chó vàng reo réo ngoài cổng:  - Khỉ con ơi, sang nhà bác Bò chơi không? Nhà bác Bò mới trồng nhiều cây và hoa đẹp lắm. Nghe chó Vàng gọi, Khỉ con vùng dậy và chạy ra ngoài. Vừa chạy Khỉ con vừa nói: - Đi chứ, đi chứ ! chờ mình một chút xíu. Vừa nói dứt lời thì khỉ bị trượt chân, ngã xuống đất một cái thật đau. A ! hóa ra là những vỏ chuối mà khỉ con vứt bừa bãi hồi trưa đã làm khỉ con ngã đấy! Thấy Khỉ con ngã, chó vàng chạy đến đỡ khỉ con dậy. Sau đó chó vàng nhặt tất cả những vỏ chuối đang nằm rải rác trên sân bỏ vào thùng rác.
Khỉ con cảm ơn chó Vàng rồi ngượng ngùng nói với bạn: Cảm ơn chó Vàng nhé ! Lần sau mình sẽ không vứt rác bùa bãi như thế nữa đâu.
Chó Vàng mỉm cười và cả hai vui vẻ dẫn nhau đi thăm nhà bác Bò.

 

Bài viết khác