Nội dung thơ - truyện tháng 12/2015

 

                  NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 12/ 2015                 

KHỐI A ( 5 -6 TUỔI)

TRUYỆN:  HOÀNG TỬ ẾCH

Ngày xửa, ngày xưa có một ông vua sống cùng ba cô công chúa trong một lâu đài trên một vùng đất xa. Một ngày nọ, trong khi vua cha đang suy nghĩ về ba cô con gái, ông nẩy ra một dự định tìm chồng cho họ.

Đến thời gian ba công chúa kết hôn, vua cha tuyên bố ý định của ông. Vua cha nói, “Ta sẽ lấy ba viên ngọc qúy đến suối nước giữa làng. Các chàng trai sẽ gặp nhau ở đấy trong ba ngày. Chàng trai nào tìm được viên ngọc sẽ là chồng con gái ta.”

Hôm sau, nhà vua chọn ba viên ngọc – một viên ngọc lục bảo, một ngọc rubi, và một viên kim cương – và mang chúng vào làng. Vua đi chung quanh các chàng trai với ba viên ngọc trong tay. Đầu tiên vua đánh rớt viên ngọc lục bảo, sau đó rubi, và tiếp là viên kim cương. Một chàng trai khôi ngô đã nhặt được viên ngọc lục bảo. Sau đó một hoàng tử giàu có đã phát hiện viên hồng ngọc và cúi xuống nhặt nó. Nhà vua rất đổi vui mừng. Thế nhưng sau đó một con ếch đã nhảy về phía viên kim cương và nhặt được nó. Ếch mang viên kim cương tới nhà vua và nói, “Tôi là hoàng tử Ếch. Tôi xin được cầu hôn với công chúa thứ ba.”

Lúc vua cha nói với Tina, công chúa thứ ba, về hoàng tử Ếch, cô ta từ chối lời cầu hôn. Người dân trong làng khi nghe chuyện ấy, họ cười to và chế nhạo. “Có bao giờ các ngươi nghe tin này chưa?” Họ bàn tán với nhau. “Công chúa Tina sắp kết hôn cùng một con ếch!”
Tina đã cảm thấy khủng khiếp. Cô than, “Tôi là bất hạnh nhất trần gian.” Công chúa nhào xuống sàn và khóc thổn thức. Không có ai thương cô, cô tin như vậy. Vua cha đã không hiểu con gái. Công chúa giấu bạn bè và cất nỗi đau trong trái tim. Công chúa chìm dần trong nỗi buồn, buồn hơn theo từng ngày. Hai người chị đã có đám cưới linh đình. Tiếng chuông đám cưới đổ dòn với niềm vui khắp làng.

Sau cùng, Tina đã rời khỏi lâu đài. Công chúa chạy khỏi hoàng cung và sống tự lập trong khu rừng. Công chúa ăn đạm bạc, uống nước suối, đốt củi, tự giặt đồ, tự quét dọn, tự ngủ, và tự săn sóc chính mình. Thế nhưng công chúa nghe cô đơn và buồn bã vô cùng.

Một ngày nọ, Tina đi tắm. Nước hồ sâu và lạnh. Tina bơi khá lâu và bắt đầu thấm mệt. Công chúa đã mất bình bĩnh trong lúc đang bơi về bờ. Cô vội vã cố bơi tới chỗ an toàn. Khi công chúa sắp chết đuối, thình lình con ếch xuất hiện đưa cô vô bờ bằng tất cả sức mạnh của mình. Chàng Ếch đã cứu sống công chúa.

“Tại sao cứu tôi, Ếch?”

“Bởi vì công chúa còn qúa trẻ, và công chúa cần phải sống.”

“Không, tôi không thể,” công chúa rầu rĩ. “Tôi là người đau khổ nhất trong vũ trụ.”
“Hãy kể về điều đó đi,” Chàng Ếch động viên. Họ bắt đầu kể chuyện. Tina và hoàng tử Ếch cùng ngồi giờ này qua giờ khác. Hoàng tử Ếch lắng nghe và đã hiểu. Chàng kể cho công chúa về nỗi bất hạnh và sự cô đơn của mình. Họ cùng chia sẻ tâm tưởng và tình cảm. Ngày qua ngày, họ quấn quít với nhau. Họ tâm sự, cười đùa, vui chơi, và cùng làm việc.

Một ngày nọ trong khi họ đang ngồi bên hồ, Tina đã cúi xuống và, với một xúc động lớn, hôn lên trán chàng Ếch. “Phót!” Bất thình lình, chàng Ếch biến thành một chàng trai! Hoàng tử bồng Tina trong tay và nói, “Công chúa đã làm cho ta thành người bằng nụ hôn. Bên ngoài, ta giống một con ếch, nhưng nàng đã nhìn thấy tấm lòng chân thật của ta. Giờ đây ta đã được tự do. Một mụ phù thủy đã biến ta thành con ếch cho tới khi ta tìm được tình yêu với người con gái nào yêu ta bằng chính trái tim mình.” Khi Tina nhìn thấu vẻ bên ngoài, công chúa đã tìm ra tình yêu chân thật.

Tina và hoàng tử Ếch quay về lâu đài và cưới nhau. Hai công chúa chị lộ vẻ không hài lòng. Người chồng đẹp trai đã lơ vợ và không nói chuyện với cô ta. Người chồng giàu có cười chế nhạo vợ mình và ban cho cô ta mệnh lệnh suốt đời. Còn Tina và hoàng tử Ếch của mình đã sống hạnh phúc sau đó.

TRUYỆN: NGỰA ĐỎ VÀ LẠC ĐÀ

Hôm ấy trên thảo nguyên tổ chức hội thi. Ngựa Đỏ và Lạc Đà đều ghi tên tham gia thi chạy hai nghìn mét. Bác trọng tài Dê giơ sung phát lệnh, “Đoành” một tiếng. Ngựa Đỏ và Lạc Đà nhắm về phía trước chạy như bay. Ngựa Đỏ chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc nó bỏ xa Lạc Đà. Nó nghỉ: “Lạc Đà, mi đừng hòng giỏi hơn ta, cổ mi tuy dài nhưng làm được gì nào. Hãy xem bốn cẳng kìa, vừa gồ, vừa dẹt, vừa mập ú như bốn chiếc bánh thịt to, còn chân ta vừa nhỏ, gọn, cứng nên phóng nhanh như gió”.
Ngựa Đỏ chiếm giải nhất nên xem Lạc Đà chẳng ra gì. Mấy ngày sau, thấy bên kia sa mạc mắc bệnh truyền nhiễm bác Dê Gấm nhờ Ngựa Đỏ và Lạc Đà đưa thuốc sang đó. Ngựa Đỏ kiêu ngạo nói: 
-    Như vậy làm sao được. Chắc là tôi đến đó trước chờ cậu thôi.
Lạc Đà chẳng nói gì, lặng lẽ chuẩn bị uống nước, ăn cỏ rồi chở mấy kiện thuốc lên đuờng. Nó đi trong sa mạc, từng bước vững vàng, mặt trời chiếu rọi những tia nắng nóng như lửa. Ngựa Đỏ mồ hôi dầm dề, vừa khát vừa đói, còn Lạc Đà càng đi càng khỏe. Lạc Đà nói: 
-    Tại anh đang đi không thích hợp, mỗi bước mỗi lún, phí sức quá. Anh xem dấu chân ta này.
Ngựa Đỏ đã kiệt sức, Lạc Đà ngoái chiếc cổ dài lại và nói: 
-    Đừng lo, vòng qua thêm hai đụn cát nữa là có nước. Anh hãy bước theo dấu chân tôi cho đỡ mệt.
Quả thật, khi bước theo dấu chân Lạc Đà, Ngựa Đỏ thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Qua khỏi hai đụn cát, dưới mấy gốc Liễu, xuất hiện một dòng suối nước trong. Ngựa Đỏ vương cổ uống nước ừng ực, rồi khen Lạc Đà:
-    Cậu giỏi thật đấy!.
-    Không, trong sa mạc tôi hơn anh, nhưng trên đồng cỏ thì tôi ko dám sánh với anh đâu - Lạc Đà khiêm tốn nói.
Ngựa Đỏ cảm thấy thật xấu hổ, nó khe khẻ nói: 
-    Tôi hiểu rồi.
                                                                                            Cao Thùy Dương

THƠ: THỎ BÔNG BỊ ỐM

TRUYỆN:  SỰ TÍCH CÂY VÚ SỮA

Thỏ Bông bị ốm
Chốc chốc kêu la
Miệng cứ suýt xoa:
Mẹ ơi, đau quá!

Thỏ mẹ vội vã
Bế Bông trên tay
Đến bệnh viện ngay
Nhờ bác sỹ khám.

Bác sỹ sờ nắn
Hỏi: Đau chỗ nào?
Thỏ Bông thều thào:
“Đau quanh chỗ rốn!”

Bác sỹ liền hỏi:
Ăn uống gì nào?
Thỏ Bông thều thào:
Ăn me với sấu

Uống nước chưa nấu
Múc ở ngoài ao
Bụng sôi ào ào
Ruột đau như cắt!

Bác sỹ gật gật
Đặt chiếc ống nghe
Nghe xong liền ghi:
Đau vì ăn bậy!

 

Ngày xưa, có một cậu bé được mẹ cưng chiều nên rất nghịch và ham chơi.

Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi.

Cậu la cà khắp nơi, mẹ cậu ở nhà không biết cậu ở đâu nên buồn lắm.

Ngày ngày mẹ ngồi trên bậc cửa ngóng cậu về.

Một thời gian trôi qua mà cậu vẫn không về.

Vì quá đau buồn và kiệt sức, mẹ cậu gục xuống. .

......

Không biết cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậu mới nhớ đến mẹ.

-“Phải rồi, khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bênh mình, về với mẹ thôi”.

Cậu liền tìm đường về nhà..

...........

Ở nhà, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng gọi mẹ:

- Mẹ ơi, mẹ đi- đâu rồi, con đói quá ! –Cậu bé gục xuống, rồi ôm một cây xanh trong vườn mà khóc.

Kỳ lạ thay, cây xanh bỗng run rẩy.

Từ các cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây.

Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to rơi vào tay cậu bé.

Cậu bé cắn một miếng thật to. Chát quá

Quả thứ hai rơi xuống. Cậu lột vỏ, cắn vào hạt quả. Cứng quá.

Quả thứ ba rơi xuống. Cậu khẽ bóp quanh quanh quả, lớp vỏ mềm dần rồi khẽ nứt ra một kẽ nhỏ. Một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ..

Cậu bé ghé môi hứng lấy dòng sữa ngọt ngào, thơm ngon như sữa mẹ.

Cây rung rinh cành lá, thì thào :

“Ăn trái ba lần mới biết trái ngon

Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ”..

Cậu oà lên khóc. Nhận ra mẹ đã không còn nữa.

Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu ôm lấy thân cây mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay làm lụng của mẹ.

Nước mắt cậu rơi xuống gốc cây.

Cây xòa cành ôm cậu, rung rinh cành lá như tay mẹ âu yếm vỗ về.

Cậu kể cho mọi người nghe chuyện về người mẹ và nỗi ân hận của mình…

Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu, ai cũng thích.

Họ đem về gieo trồng khắp nơi và đặt tên là Cây Vú Sữa.

 

NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 12 / 2015

KHỐI B (4 - 5 TUỔI)

TRUYỆN: ĐIỀU ƯỚC CỦA SÂU BƯỚM

 

Sâu bướm và các bạn côn trùng sống cùng nhau trong một khu vườn xinh đẹp. Ngày ngày, các bạn côn trùng đi kiếm mồi, còn Sâu Bướm thì chẳng biết làm gì ngoài việc ăn những chiếc lá non.

Một hôm, đang mãi miết bò, Sâu Bướm chợt nhìn thấy một cô bé đang cúi xuống hôn một bong hồng. Sâu Bướm bò lại gần. Nhìn thấy Sâu Bướm, cô bé hét toáng lên và bỏ chạy. Sân Bướm buồn bã khóc, nó nghĩ: " Mình xấu xí quá. Giá mà mình xinh đẹp hơn và biết bay thì tốt biết mấy!". Bỗng nhiên, một cụ Dế già xuất hiện. Cụ Dế hỏi: 
Làm sao cháu khóc?

Sâu Bướm kể lại sự tình cho Dế nghe. Nghe xong, cụ Dế bảo:
Cháu cứ yên tâm, rồi cháu sẽ trở nên xinh đẹp!
Nói rồi, cụ Dế già biến mất. Sâu Bướm còn đang ngơ ngác thì thấy mình bị ngã nhào xuống đất rồi bị trem lơ lững lên.

Bỗng nó phát hiện ra trong miệng mình có tơ. Sâu Bướm nhắm mắt, há miệng, nhả tơ...nhả tơ... cuộn thành một cái kén rồi chui vào nằm trong đó rồi ngủ thiếp đi...

Đến khi thức dậy, Sâu Bướm thấy mỏi quá liền cựa mình một cái. Và " tách" , chiếc kén nứt ra khiến nó bị rơi tõm xuống. Chưa kịp hoàn hôn thì Sâu Bướm thấy mình bay bổng trên không. Sâu Bướm thốt lên: "O, mình bay được thật rồi!".

Sâu bướm vội bay ra hồ nước soi mình. Nó sửng sốt vì thấy mình có hai cánh màu sặc sỡ, thân dài nhỏ nhắn. Mừng quá, Sâu Bướm bay đảo một vòng. Chợt thấy cô bé hôm nọ, Sâu Bướm định chạy trốn thì nghe tiếng reo:

Bươm bướm đẹp quá!

Bướm vui sướng bay đến bên cô bé. Cô bé chạy theo Bướm và cười khanh khách.

Một ngọn gió thổi qua. Bướm hít một hơi dài, nhận ra mùi hương của hoa. Bướm bay đến giúp hoa kết trái bằng cách mang phấn hoa từ bông hao này sang bông hao khác. Hoa sung sướng vẫy tay cám ơn.
Bạn Sâu Bướm đi đâu rồi nhỉ ? Mà có một bạn Bướm xinh đẹp mới đến đấy!

Không ai biết cô Bướm xinh đẹp đó từ đâu đến. Bướm giữ bí mật và chỉ kể cho các bạn Sâu khác nghe thôi.

 

TRUYỆN: CÁO - THỎ VÀ GÀ TRỐNG

Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng nọ, có một con Cáo và một con Thỏ. Cáo có một ngôi nhà bằng băng, còn Thỏ có một ngôi nhà bằng gỗ. Mùa xuân đến, nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà Thỏ sưởi nhờ rồi đuổi luôn Thỏ ra ngoài.Thỏ vừa đi vừa khóc. Một lát sau Thỏ gặp bầy Chó.

Bầy Chó hỏi Thỏ:- Tại sao Thỏ khóc?

- Làm sao mà tôi không khóc được. Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo, Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà.

- Thỏ ơi, đừng khóc nữa!  Bầy Chó an ủi Thỏ.- Chúng tôi sẽ đuổi được Cáo đi.

Bầy Chó cùng Thỏ đi về nhà Thỏ. Bầy Chó nói:- Gâu! Gâu! Gâu! Cáo cút mau!

Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra:- Ta mà nhảy ra thì chúng mày tan xác!

Bầy Chó sợ quá chạy mất.

Thỏ lại ngồi dưới bụi cây và khóc. Một con Gấu đi qua, Gấu hỏi:- Tại sao Thỏ khóc?

- Làm sao mà tôi không khóc được. Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo, Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà.- Thỏ ơi! Thỏ đừng khóc nữa! Ta sẽ đuổi được Cáo đi!

- Không, Bác Gấu ơi, Bác không đuổi được đâu. Chó đuổi mãi không được thì bác đuổi làm sao được!

- Đuổi được chứ!Gấu nói giọng cương quyết. Gấu và Thỏ về đến nhà Thỏ, Gấu gầm lên:

- Cáo, cút ngay!

Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra:- Ta mà nhảy ra thì chúng mày tan xác!

Gấu sợ quá chạy mất.

Thỏ trở lại ngồi dưới bụi cây và khóc. Một con gà Trống mào đỏ đi qua, vai vác một cái hái. Gà Trống thấy Thỏ khóc bèn hỏi:- Tại sao Thỏ khóc?

- Làm sao tôi không khóc được. Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà.

- Ta về nhà đi, tôi sẽ đuổi được Cáo thôi.

- Không! Anh không đuổi được đâu. Chó đuổi mãi không được, Gấu đuổi mãi không xong thì anh đuổi làm sao được!

- Thế mà tôi đuổi được đấy, nào đi!Gà Trống và Thỏ cùng về nhà Thỏ. Gà Trống cất tiếng hát:

- Cúc cù cu cu.Ta vác hái trên vai.Đi tìm Cáo gian ác. Cáo ở đâu ra ngay!

Cáo sợ quá bảo:- Tôi đang mặc quần áo ạ!

Gà Trống lại hát:- Cúc cù cu cu.Ta vác hái trên vai. Đi tìm Cáo gian ác. Cáo ở đâu ra ngay!

Cáo nói: Cho tôi mặc áo bông đã!

Lần này thì gà quát lên:- Cúc cù cu cu.Ta vác hái trên vai. Đi tìm Cáo gian ác.Cáo ở đâu ra ngay!

Cáo từ trong nhà gỗ nhảy vọt ra, chạy biến vào trong rừng. Từ đó, Thỏ lại được sống trong ngôi nhà của mình.

 TRUYỆN: SỰ TÍCH TIẾNG KÊU CỦA MÈO

Mèo con suốt ngày chỉ biết ăn, ngủ rồi rong chơi. Bố mẹ của Mèo con là những tay săn chuột rất giỏi nên Mèo con nghĩ: “Lúc lớn lên, mình cũng sẽ giống như bố mẹ thôi. Bắt chuột là nghề của dòng họ, mình cần chi phải học”.

Thế nhưng, đến khi bố mẹ mất đi, Mèo con tự mình không vồ bắt một chú chuột nào, Mèo con hối hận nghĩ: “Giá mà ngày còn bé, mình chịu học hành, tập tành bắt chuột thì giờ này đâu đến nỗi đó meo.”.

Mèo con tha thẩn đi khắp nhà, khắp vườn than thở: “Đói meo...đói meo...”. Đến khi mệt quá, Mèo con chỉ còn kêu: “Meo...meo...” để nhắc nhau phải siêng năng học hành, luyện tập.

 Phan Thị Thảo Quyên

 NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 12 / 2015

KHỐI C ( 3 - 4 TUỔI )

TRUYỆN:  CHUỘT - GÀ TRỐNG VÀ MÈO

 Chuột con ra khỏi tổ dạo chơi. Nó tha thẩn khắp sân rồi lại về với mẹ:
Này mẹ ơi, con nhìn thấy hai con thú cơ. Một con thú dữ tợn, còn con kia hiền khô.
Mẹ nó bảo:
-    Con nói cho mẹ xem hai con thú ấy ra làm sao nào. 
Chuột con thưa:
-    Một con dữ tợn, đi đi lại lại trên sân thế này này: chân nó đen thui, mào nó đỏ ối, cặp mắt nó lồi ra, còn cái mũi nó khoằm khoằm. Khi con đi ngang qua, nó há hốc cái mồm ra, nhấc một chân và lên tiếng quát to đến nỗi con sợ quá chẳng còn biết chạy đi đâu.
-    Đấy là con gà trống, chuột mẹ nói
Nó chẳng làm hại ai đâu, đừng sợ nó. Thế còn con thú kia?
-    Con thú kia nằm ngoài nắng sưởi ấm. Cổ nó trắng, chân nó xám mượt mà, nó đưa cái lưỡi liếm cái ngực trắng của nó và cái đuôi hơi ngoe nguẩy, nhìn theo con.
Chuột mẹ bảo:
-    Con ngốc lắm. Nó chính là mèo đấy

                                                                                     Lép Tôn – Xtôi 
                                                     ( Trong tập “Kiến & Chim bồ câu” Thúy Toàn dịch )

 

THƠ: ĐÀN KIẾN NÓ ĐI

 

 

THƠ: ĐÔI MẮT EM

 

THƠ: ONG VÀ BƯỚM

 

  Một đàn kiến nhỏ
          Chạy ngược chạy xuôi
     Chẳng ra hàng một
        Chẳng thành hàng hai

     Đang chạy bên này
Lại sang bên nọ
  Cắm cổ cắm đầu
      Kìa trông, xấu quá!
 
    Chúng em vào lớp
       Sóng bước hai hàng
    Chẳng như kiến nọ
Rối tinh cả đàn.

                 Định Hải

 

 

Đôi mắt xinh xinh

Đôi mắt tròn tròn

Giúp em nhìn thấy

Mọi vật xung quanh

Em yêu em quý

Đôi mắt xinh xinh

Giữ cho đôi mắt

Ngày càng sáng hơn

             

 

Lê Thị Mỹ Phượng

 

 

Con bướm trắng 
Lượn vườn hồng 
Gặp con ong 
Đang bay vội 
Bướm liền hỏi 
Rủ đi chơi 
Ong trả lời 
Tôi còn bận 
Mẹ tôi dặn  
Đi chơi rong 
Mẹ không thích

 

Nhược Thủy

NỘI DUNG THƠ - TRUYỆN THÁNG 12 / 2015

KHỐI D (24 - 36 THÁNG)

 TRUYỆN: CÔ VỊT TỐT BỤNG

 Một buổi sáng đẹp trời, Gà mẹ và Vịt mẹ dẫn các con đi dạo chơi. Gặp nhau Vịt con và Gà con rất vui mừng, chúng chạy nhảy tung tăng, vui đùa trên bãi cỏ xanh. Vịt mẹ và Gà mẹ ngắm nhìn đàn con âu yếm và cùng kể về những đứa con thân yêu của mình.
Khi mặt trời lên cao, các chú Vịt con đã đói, chúng muốn mẹ đưa sang bên kia bờ ao để kiếm mồi. Vịt con hăm hở chạy ra phía bờ ao.
Đàn gà con cũng chạy ùa theo.

Thấy vậy, Gà mẹ nói:

“Các con ơi, để được sang bên kia bờ thì phải bơi qua ao, nhưng mẹ và các con đều không biết bơi, các con đừng xuống nước!”.
Nghe thấy vậy, cô Vịt liền nói:

“ Chị Gà đừng lo, tôi đã có cách đưa chị và các cháu sang bờ bên kia”.
Thế là cô Vịt cõng Gà mẹ, còn các chú Vịt con cõng Gà con và chúng cùng bơi qua ao.
Lương Thị Bình – Đặng Lan Phương biên dịch

ĐỒNG DAO : CON MÈO MÀ TREO CÂY CAU

ĐỒNG DAO: CON CUA

THƠ: ONG VÀ BƯỚM

Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đàng xa
Mua mắm mua muối giỗ cha chú mèo

Con cua mà có hai càng
Đầu tai không có bò ngang cả đời
Con cá mà có cái đuôi
Hai vi vu vẩy nó bới rất tài
Con rùa mà có cái mai
Cái cổ thụt ngắn thụt dài vào ra
Con voi có hai cái ngà
Cái vòi nó cuốn đổ nhà, đổ cây
Con chim mà có cánh bay
Bau cùng nam, bắc, đông, tây tỏ tường.

 

Con bướm trắng 
Lượn vườn hồng 
Gặp con ong 
Đang bay vội 
Bướm liền hỏi 
Rủ đi chơi 
Ong trả lời 
Tôi còn bận 
Mẹ tôi dặn  
Đi chơi rong 
Mẹ không thích

 

Nhược Thủy

 

Bài viết khác